Thành phố của sự cô đơn

0 Shares
0
0
0

Tôi nhớ có lần viết về Sài Gòn, bạn bảo rằng bạn ghét Sài Gòn lắm. Khi ấy tôi cũng chẳng mấy để tâm, càng không hỏi bạn lý do. Nhưng rồi, những lúc bất chợt thấy mình cô đơn giữa lòng Sài Gòn, tôi lại nhớ đến câu nói ngày trước của bạn, hay là vì bạn cũng từng thấy cô đơn nên mới ghét nơi này?

***

Bạn cũng hỏi tôi rằng có còn tin vào tình yêu không. Lúc ấy tôi cười, trả lời qua loa là “còn”, cũng chẳng hỏi ngược lại bạn nghĩ sao. Nhưng nhiều đêm nằm yên trong bóng tối, bất chợt tôi lại nhớ câu hỏi ấy, hay là bạn cũng chẳng còn tin nữa, nên mới hỏi tôi như vậy?

Cảm giác sau mỗi cuộc chia tay lúc nào cũng là cảm giác lạc lõng, hụt hẫng như vừa để rơi thứ gì đó quan trọng mà mãi không tìm lại được. Lúc mới chia tay, tôi cố gắng tự làm mình bận rộn, cắm đầu vào công việc, lướt điện thoại, xem hết phim này đến phim khác, như thể chỉ cần không để đầu óc rảnh rang thì nỗi cô đơn sẽ không kịp ùa đến. Nhưng sự trống rỗng ấy nó đã bắt đầu từ lúc hai đứa thôi không nhắn tin cho nhau nữa, từ khi những cuộc gọi chỉ còn lại hồi chuông dài và im lặng, để rồi bùng lên dữ dội nhất khi đối diện với chính mình.

Tình yêu thì nhỏ vậy thôi, nhưng nỗi cô đơn thì lại lớn lắm. Ở trong tình yêu, người ta có thể nắm tay nhau đi hết một con phố dài chỉ để rồi hôm sau quay lưng như chưa từng quen biết. Người ta cũng có thể nói những lời dịu dàng đến mức tin rằng không ai có thể thay thế, nhưng rồi vẫn im lặng biến mất. Vậy nên nhiều người chọn cách giữ lại một khoảng cách, không dám yêu quá sâu, để đỡ đau khi mất đi. Nhưng càng giữ, lại càng thấy cô đơn.

Có những buổi tối, tôi cầm điện thoại định nhắn cho một ai đó, nhưng rồi thôi. Cuộc sống bây giờ không đứng yên cho ai, vòng xoáy của công việc, của những toan tính tương lai cứ cuốn mọi người đi. Lỡ đâu tin nhắn của mình lại làm phiền một người đang cố quên đi nỗi buồn riêng, vậy nên thôi. Có lúc bạn bè rủ đi đâu đó, tôi cũng từ chối. Thế là lại quay về căn phòng, bật một bài nhạc cũ, nằm im nghe cho đến khi tim thôi nhói.

Nhiều khi tôi nghĩ mình chẳng giỏi yêu đương. Không giỏi bắt chuyện với ai mới, không giỏi xây dựng lại một mối quan hệ từ đầu. Có lần ai đó quan tâm thật lòng, tôi cũng chỉ đáp vài câu bâng quơ rồi tự dựng lên khoảng cách vô hình. Sáng hôm sau mọi thứ lại trở về như cũ, tôi vẫn một mình với những ý nghĩ trong đầu. Cứ như vậy, bảo sao không cô đơn?

Những ngày cô đơn, người ta hay lang thang. Đi bộ trên một con đường dài, nhìn đèn vàng trải xuống mặt đường, tự nhiên thấy tình yêu thật xa xỉ. Yêu thương gì đâu, chỉ thấy phố xá rộng quá, còn mình thì nhỏ xíu. Tình yêu sao mà tàn nhẫn, kéo người ta đến gần nhau chỉ để dạy họ biết thế nào là mất mát.

Người ta hay nói: “Cô đơn thì tìm một người mà yêu.” Nhưng nếu yêu lại làm mình cô đơn hơn thì sao? Mỗi người đều có những khoảng trống mà người khác không lấp được. Tâm sự ra thì sợ làm người kia buồn theo, mà giữ lại thì lòng càng nặng. Hóa ra tình yêu cũng có khi lây lan nỗi cô đơn như một thứ virus.

Nhưng tình yêu cũng lạ lắm. Đôi khi tôi vẫn bắt gặp những người cô đơn yêu nhau, ngồi cạnh nhau trong quán cà phê, chẳng nói gì nhiều nhưng vẫn thấy ánh mắt họ sáng lên. Có những cặp đôi nắm tay nhau ngoài phố, có lẽ họ cũng từng cô đơn như tôi. Có khi chính tình yêu làm cho người ta cô đơn, nhưng cũng chính tình yêu giúp người ta bớt cô đơn.

Chắc là thế, những kẻ như tôi vẫn để cho tình yêu bỏ rơi, vẫn để cho nỗi cô đơn tìm đến. Ai bảo cứ yêu làm chi? Nhưng mà nghĩ kỹ, cô đơn đâu chỉ vì tình yêu, phần lớn là do chính tôi tự khóa cửa trái tim mình lại thôi. này nọ người ta quá đáng được.

Những lần ngồi trên giảng đường, hiếm khi bắt chuyện với ai, trừ khi đó là mấy đứa bạn thân rất thân. Dường như mình không có khả năng xây dựng những mối quan hệ mới. Có lần nói chuyện vài câu bâng quơ với vài người trong lớp nhưng rồi sang hôm sau, mọi thứ lại như cũ, mình ngồi một mình, dán mắt vào mấy cuốn ebook trong kindle, vậy là hết. Như vậy bảo sao không cô đơn?

Hoặc cũng có những lúc, cảm giác như mọi người xung quanh vô hình hết rồi. Những lúc ấy, Sài Gòn tập cho mình cách đi lòng vòng ngoài đường, vừa đi vừa huýt sáo, tập cho mình cách cho hai tay vào túi quần và thấy mọi thứ như ù đi. Lang thang một mình trên con phố dài mới thấy Sài Gòn cô đơn đến chừng nào. Sài Gòn sao mà ác quá nhỉ? Dụ dỗ người ta đến đó để rồi chỉ toàn đáp trả lại nỗi cô đơn.

Tới đây thì sẽ có người bảo rằng “Cô đơn thì tại sao không giãi bày?” Thật ra cũng muốn nhưng đã cô đơn rồi thì làm sao mà nói? Ai cũng có những khoảnh khắc cô đơn, thấy tâm hồn mình trống trải, ai cũng đã từng trải qua những chuyện không vui nào đó chỉ có một mình, thế nhưng chuyện cô đơn của mình đâu chắc chắn sẽ giống với chuyện cô đơn của người khác. Và lỡ nếu như mình tâm sự thì biết đâu lại gieo rắc nỗi niềm cô đơn cho người khác luôn thì khổ, gì chứ virus cô đơn nó cũng lây lan mạnh lắm.

Sài Gòn cũng hay thiệt chứ. Đôi khi vẫn bắt gặp những người cô đơn giống mình, như là một đứa nào đó đang đứng một mình với vẻ mặt buồn buồn ở trạm xe buýt, như là một đứa nào đó đang ngồi húp tô hủ tíu xì xụp ngon lành, như là có ông thợ sửa giày sáng nào cũng bày ra nhiêu đó giày và ngồi chờ xem có ai mang giày đến sửa không, như là một gia đình nào đó dừng xe ngay trên vỉa hè và ai nấy đều sống ảo với cái điện thoại, như vậy có gọi là cô đơn không?

Mà Sài Gòn kỳ lạ thiệt chứ, Sài Gòn có hàng triệu người thế mà vẫn cảm thấy cô đơn. Chắc có lẽ những kẻ như mình dễ bị Sài Gòn bỏ rơi, ai bảo cứ lông bông làm chi? Nếu đem điều đó đi nói với những người lạc quan chắc người ta cho rằng mình bị khùng cũng nên. Mà thật ra cô đơn có phải do Sài Gòn đâu, hoặc nếu mặc định là có thì chỉ là một phần thôi, cái chính là do những kẻ cô đơn đôi khi tự nhốt mình lại với thế giới xung quanh thôi.

0 Shares
Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

You May Also Like

Cô gái của anh, em có mệt không?

Có những hôm mệt rã rời, ngay cả việc thở cũng thấy nặng nhọc, phải không? Đừng gồng mình nữa. Nếu thấy mỏi quá thì cứ ngồi xuống, cứ tựa vào ai đó, hoặc tựa vào chính mình cũng được. Không cần nín khóc, cũng chẳng cần phải mỉm cười.

Chào tháng 9

Sài Gòn đã bước sang ngày đầu tháng 9. Có những buổi chiều ngồi ở quán cà phê…